Tiktok

[ARC 1] Chương 10

Trả lời7-2-2023 12:17:40
Phía trước lâu đài hoàng gia Camelia của Vương quốc Astel. Ở đây, tập trung những người lính, nhạc sĩ, kỵ sĩ cấp cao đang đứng theo đội hình, còn Reiji, Mizuki và Titiania đang ngồi trong một cỗ xe lộng lẫy.

Ngoài cổng lâu đài, cư dân của thủ đô Mehter đã tụ tập lại để đưa tiễn họ.

Như là một phần trong bước đầu tiên của kế hoạch diệt Vua Quỷ, nhà vua đã cho tổ chức một buổi diễu hành riêng cho Reiji và những người khác. Suimei cảm thấy hơi hối hận, nói: “Cuối cùng cũng đến ngày này.”

Đúng vậy, như Suimei đã nói, hành trình của họ đã bắt đầu. Khi cuộc diễu hành gần kết thúc, lực lượng chiến đấu với vua quỷ - Reiji và những người khác, cùng một đội quân đông đảo - cuối cũng cũng đã bắt đầu cuộc hành trình của mình. Cảm giác buồn bã khi chia tay là không thể tránh khỏi.

Thế nhưng, trên mặt Reiji lại hiện rõ sự phấn khích của cậu ấy. Có thể điều này là do cậu đang nhìn vào con đường phía trước, hoặc đơn giản là cậu muốn che đi sự lo lắng không rõ ràng của mình. Cũng giống như Suimei đã giải quyết xong vấn đề cảm xúc của mình và sẵn sàng để nói chuyện, Reiji, đang lạc quan tỏa sáng, nói trước.

“Chúng tớ đi đây.”

“Nghe cậu nói nó nhẹ nhàng nhỉ.”

Nỗi buồn của Suimei được thay bằng sự phấn thích. Để đáp lại, biểu hiện của Reiji cũng tỉnh táo hơn nhiều.

“Không phải vậy đâu. Tớ đã nghĩ rất nhiều về chuyện này mà, cậu biết không? Câu trả lời của tớ lúc đó chỉ có một mà thôi.”

“Không, chuyện này không đúng tí nào. Cho dù tớ nhìn nó ở khía cạnh nào đi nữa, thì nó vẫn không đúng.”

Nhìn chằm chằm vào khoảng không, những cảm xúc trong trái tim cậu sẽ chẳng bao giờ biến mất. Titania, như mọi khi, hai bàn tay vẫn nắm chặt trước ngực, bước vào.

“Suimei-sama…”

Cô là công chúa của vương quốc Astel. Cảm giác của cô với những lời nói của Suimei khá phức tạp. Một mặt, cô chắc chắn về sự cấp thiết của lực lượng tiêu diệt Vua Quỷ, và nó chưa bao giờ dao động trong cô, thế nhưng, giống như cha của mình, cảm giác tội lỗi của cô sẽ không thể bị dập tắt.

Như để xua tan đi cái phiền muộn trong mắt cô ấy, Reiji vỗ nhẹ vào vai cô, tiến đến chỗ Suimei và nói, lời nói của cậu đầy quyết tâm.

“Không, mọi chuyện không phải như thế đâu, Suimei. Đi hay không đi thì quân đội của Vua Quỷ cũng vẫn sẽ tấn công phá hoại cuộc sống của người dân. Không thể trở về thì cũng chẳng có nơi nào để cho chúng ta trốn chạy cả. Hay nói cách khác, sẽ có một ngày chúng ta bắt buộc phải chiến đấu với Vua Quỷ. Mặc dù không có gì là chắc chắn, nhưng khi nói đến chuyện phải đối đầu với kẻ thù, thì phải làm càng sớm càng tốt. Tất nhiên tất cả những chuyện đó cũng là lí do cho việc hạ gục Vua Quỷ.”

Nói một hồi lâu, Reiji bộc lộ cảm xúc của mình về chuyện này. Chắc chắn cậu đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề nực cười: tham chiến hay không. Và có lẽ cậu cũng nghĩ rằng chiến đấu với Vua Quỷ là định mệnh của cậu. Cậu hiểu rằng hành động phản công ngay lúc này là một thời điểm thích hợp nhất.

Không nghĩ như thế, Suimei chưa dừng lại, cậu vẫn tiếp tục nhấn mạnh.

“Reiji, cậu có chắc sẽ không quay đầu lại chứ, cậu thực sự nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ lật đổ được Vua Quỷ sao?”

“Tớ không nghĩ mình có thể làm được như thế. Có tới 80% khả năng là tớ sẽ chết.”

Những lời nói đó không phải do mù quáng từ sự lạc quan, mà nó xuất phát từ thực tế.

Tuy nhiên—

“Nghiêm túc mà nói, cậu luôn luôn như thế, chẳng bao giờ ngừng hy vọng trừ khi đã mất hết mọi thứ.”

“Chuyện đó không ổn sao?”

“Tớ cũng không thể nói là tớ ghét tính đó của cậu, nhưng chỉ lần này thôi, tớ không nghĩ cậu đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn. Đội quân Vua Quỷ hoàn toàn không với những tên côn đồ ở thế giới của chúng ta, cậu biết chứ?”

Suimei gợi cho Reiji nhớ đến cuộc sống của họ khi trước, với niềm tin vào công lí tuyệt đối của mình, cậu luôn dấn thân mình vào những cuộc ẩu đả của những tên côn đồ.

Rất may, nhờ kỹ năng thiên bẩm của mình mà cậu chưa hề gặp rắc rối trong những cuộc ẩu đả đó. Nhưng điều khó khăn ở đây là: Vua Quỷ và côn đồ là 2 đối thủ ở 2 đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Và chẳng có gì có thể đảm bảo chuyện ở đây cũng suôn sẻ như lúc đối mặt với bọn côn đồ, khả năng thành công là vô cùng thấp.

Dù thế, nhưng Reiji, với giọng nói đầy tự tin, nói tiếp.

“Mặc dù là như vậy, nhưng tớ nghĩ làm cách này vẫn tốt hơn.”

“…Tớ đang nghiêm túc nói với mình tớ ở đây à?”

“Hahahaha.”

Nhìn thấy sự điên khùng của bạn mình, Suimei cười một cách vui vẻ. Một cuộc nói chuyện cởi mở giữa hai người bạn hiểu rất rõ về nhau như vậy chắc chắn là một thứ gì đó đáng để thưởng thức, một điều hạnh phúc.

Sau khi nghe bạn mình trả lời thành thật về vấn đề này, Suimei, cũng trả lời với một thái độ tương tự.

“…Tớ hiểu rồi. Không phải là cậu đang gấp rút đối mặt với cái chết, mà cậu đang bải vệ cuộc sống của mình ở đây. Thứ lỗi cho tớ, tớ nói hơi nhiều rồi thì phải. Nhưng đừng cố quá nhé.”

Một ý nghĩ thoáng qua làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng. Mặc dù, ở cái nhìn đầu tiên, hành động của cậu giống như ‘tay nhanh hơn não’, nhưng khi nhìn lại, thì lại không phải như thế. Không, Cái ý nghĩ này được tạo ra từ mong muốn bảo vệ bản thân ở thế giới này, cũng như được tạo ra từ sự cứng đầu của cậu.

Do câu trả lời nghiêm túc của bạn mình, Reiji, nét mặt có hơi nghiêm trọng, nói.

“Đừng lo lắng quá về chuyện đó. Ngay sau lúc này, chúng tớ sẽ đi thẳng đến chỗ Vua Quỷ--“

“Cậu đùa với tớ à…”

“Hahahaha. Đúng thế. Không, trước tiên thì tớ vẫn phải trở nên mạnh hơn.”

Thấy bạn mình không nói nên lời sau khi mình đùa vô duyên như vậy, Reiji không cười nữa. Nói một cách nghiêm túc, đùa vô duyên trong lúc đang nói chuyện nghiêm trọng? Cậu bé này nghĩ gì vậy?

Không, cậu ấy hiểu. Trái tim của Reiji bị lấp đầy với sự bối rối. Mặt đầy lo lắng, cậu chỉ muốn làm không khí trở nên bớt căng thẳng, do đó, cậu cố thử tạo ra một trò đùa để xua tan cái không khí đó.

Thật sự thì, cũng không thể đổ lỗi cho sự thong thả đấy của cậu. Cậu có thể điên lên vì nó. Sau tất cả, đó chỉ là những việc cần thiết của một người mang danh anh hùng để làm giảm bớt áp lực mà thôi.

Vì thế, Suimei cúi xuống, nói thầm vào tai Reiji với một giọng đầy tỉnh táo... “Nếu cậu cảm thấy mọi chuyện chuyển biến xấu, thì tớ muốn cậu hãy chạy đi, và dẫn theo cả Mizuki nữa. Tìm một nơi nào đó để trốn. Dù cậu có là anh hùng, thì đây vẫn là thực tế, không phải là hư cấu, không có gì có thể đảm bảo cậu sẽ thực sự tiêu diệt được Vua Quỷ.”

“...Tớ hiểu, nhưng tớ thực sự có ý định sẽ chiến đầu bằng toàn bộ sức mạnh của mình?”

“Cậu thực sự là một thằng cứng đầu chết bầm đấy biết không?”

Reiji lại một lần nữa không đồng ý. Điều này khiến Suimei không nói nên lời. Reiji nói tiếp, nhưng đây là một câu hỏi.

“Thế tóm lại kế hoạch của cậu sau này là gì?”

“Tớ? À, nhiều lắm. Tớ sẽ rời đi.”

“Cái g...?”

Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy điều này, chắc chắn là lần đầu. Vì Suimei chưa từng nói cho Reiji và những người khác biết về kế hoạch của mình.

Mizuki hỏi cậu với một giọng đầy lo lắng và lo ngại.

“Suimei-kun, thế cậu định làm gì khi rời khỏi cung điện?”

“Ế, không có gì đặc biệt cả đâu. Tớ chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống bên ngoài một chút.” Cậu lạnh lùng trả lời, giấu đi kế hoạch thực sự của mình.

Sau khi nghe xong, khuôn mặt Reiji nhăn nhó lo lắng.

“Cuộc sống bên ngoài?”

“Tìm việc làm. Cậu biết chứ? Những thứ tương tự như thế.”

“Suimei-sama, nếu cậu ở trong lâu đài, thì cha tôi sẽ cung cấp những thứ cậu cần mà, không cần phải ép buộc mình ra ngoài đâu.” Titania chen vào.

“Ồ, chắc chắn là thế rồi, nhưng tôi vẫn sẽ ra ngoài.”

“Tôi có thể hỏi tại sao không? Mặc dù ở thủ đô khá an toàn, nhưng là một người ở thế giới khác, cậu thiếu cả kiến thức lẫn sự bảo hộ của anh hùng. Bên ngoài lâu đài, không có gì có thể đảm bảo cậu sẽ được an toàn. Tôi không thấy chuyện này có lợi lộc gì cả?”

Đúng như cô ấy nói. Dù không hiểu mục đích thực sự của cậu là gì, nhưng những lời nói này vẫn rất hợp lí.

“Không... Ừm, tôi nói điều này có hơi thô lỗ… nhưng sống trong lâu đài làm tôi cảm thấy hơi khó chịu.”

“Ah...”

Titania trông hơi buồn. Cô dường như hiểu được, cô đã nghe đến những lời chửi bới cậu ấy, vì thế cô im lặng.

Ngay sau đó, Reiji nói, cậu không thể che giấu sự bất bình trong mình.

“Thế tại sao cậu không cố giải thích cho họ?”

Điều này nghĩa là gì đây? Cậu có thể nói với những người đó trong cung điện, và họ có thể thay đổi thành kiến của mình về Suimei, đúng chứ? Thật là điên rồ.

“Ổn mà, tớ chịu được điều này. Lúc này, thì những việc đó giúp được gì chứ? Nó chỉ làm cho mọi thứ trở nên tệ hơn mà thôi.”

“...Dù cậu có nói như thế...”

“Sẽ ổn thôi. Dù sao thì, tớ cũng cần phải suy nghĩ về kế hoạch của mình trong nốt ngày hôm nay.”

Ngay lúc này, Mizuki cắt ngang.

“Ý cậu là gì về ‘kế hoạch trong nốt ngày hôm nay’? Chuyện tiền nong thì sao đây?”

“Tớ định bán những đồ vật vô dụng mình mang theo, như sách giáo khoa hay mấy thứ như thế chẳng hạn.”

“Cậu thậm chí bán cả những thứ đó sao? Mọi thứ ở Nhật Bản ấy.”

Cậu đã chuẩn bị trả lời cậu hỏi bất ngờ này của cô ấy. Cậu đương nhiên rất tự tin về khả năng bán hàng của mình.

Cậu quay sang Titania, như để xác định điều gì đấy.

“Tôi có thể bán chúng phải không?”

“Cậu có thể làm vậy. Tôi nghĩ giá sẽ cao lắm đấy vì họ sẽ nghĩ đây là cấm thư và nhờ quý tộc thẩm định…”

Titania đã nhìn thấy sách giáo khoa của họ trước đó, và biết đây là gì. Là một người ở thế giới này, ý nghĩ của người khác hẳn cũng sẽ như cô dự đoán.

Thực tế thì đây chỉ là những cuốn sách được được viết bằng tiếng Nhật. Tuy nhiên, đây là ngôn ngữ mà những người ở đây không thể đọc được, nên họ sẽ nghĩ đây là một thứ gì đấy bí ẩn. Hơn nữa, vì bìa của những cuốn sách này khá là tinh tế, nên họ sẽ dễ dàng hiểu sai về giá trị của nó.

“Tớ muốn tăng giá của những cuốn sách này lên một chút; tớ muốn bán nó để lấy một số tiền kha khá, nó phải đủ để trang trải cuộc sống của tớ.”

“… thực sự thì, Suimei-kun. Đó là lừa đảo mà?”

“Không giống như tớ đang lừa đảo hay gì đâu. Mà ai quan tâm chứ?”

Dù nói thế, nhưng cậu vẫn có cảm giác mình không có lỗi. Mặt khác, hành động của cậu tương đối vô hại. Những ai mua sách của cậu cũng sẽ có lợi nhuận, họ sẽ có hứng thú với tài sản của họ. Cuối cùng, dù nói sẽ chặt chém giá cao, nhưng cậu không định tăng giá quá lên.

“Cậu thực sự sẽ ổn chứ?”

“Ừ, tớ sẽ ổn thôi.”

“Cậu chắc chứ?”

“Ừ, chắc chắn rồi. Ít nhất thì, tớ cũng đã biết được mình phải làm những gì tiếp theo.”

Mizuki trông có vẻ lo lắng. Không giống như cô ấy đã chấp nhận. Nếu cậu ta chấp nhận học ma thuật từ thế giới này, hay ít nhất cũng phải có kiến thức về thế giới này, thì cô mới có thể an lòng. Nhưng không may là cậu chỉ có một chút kiến thức cơ bản, nên sự lo lắng này cũng là chuyện bình thường.

“Này, thay vì lo lắng cho tớ, Mizuki, sao cậu không lo cho mình chứ”

“T-Tớ ổn mà! Tớ thậm chí còn học được cả ma thuật rồi đây.”

Thật vậy, cô và Reiji đã được dạy một số ma thuật. Theo quan điểm của Titania, Mizuki thậm chí còn đạt được trình độ ngang bằng với Reiji, nên không có gì phải lo lắng cả. Suimei, tuy nhiên, chưa được biết về điều đó.

“Ý tớ là như thế đấy. Ma thuật, cậu vừa học được ma thuật, nhưng tớ muốn cậu không được lặp lại những chuyên trước đây, phải không, Reiji?”

Hiểu được thâm ý của bạn mình, Reiji chỉ có thể cười.

“À…hahahahhahahaha!”

“S-S-S-Suimei-kun! Cậu hứa sẽ không nhắc đến chuyện đó rồi cơ mà.”

Mặt khác, Mizuki bối rối và đỏ mặt. Đối với Mizuki, thì đây là chuyện không đáng nhớ chút nào. Những gì cậu vừa nói đến là một chuyện đã xảy ra trong quá khứ, khi họ gặp nhau lần đầu.

Titania, người không biết gì cả, nghiêng đầu bối rối.

“Chuyện xảy ra trước đây?”

“Đúng đúng.”

“Suimei-kun! Đó không phải là chuyện mà câu được phép nói ra đâu! Tuyệt đối không! Tớ không đùa đâu!”

Biểu hiện của Mizuki bây giờ không hề giống với những biểu hiện trước đây khi cô ở đây. Để giúp một tay cho người bạn đang lúng túng của mình, Reiji quay sang Titania đang bối rối, nói.

“Mizuki đã trải qua một số chuyện, Tia.”

“Mình cảm thấy hứng thú đấy.”

“Đừng! Đây là bí mật giữa ba chúng tôi! Đó là một khu vườn bí mật! Một bí mật nguy hiểm không bao giờ có thể tiết lộ cho người khác!”

“Cậu nói thế chỉ làm cho mình quan tâm nhiều hơn thôi…mồ.”

Titania cảm thấy hơi dỗi. Suimei quyết định đổi chủ đề, cậu nói về người phụ nữ đi cùng cô trong buổi đầu tiên gặp mặt.

“Công chúa, cô cũng tham gia vào đội diệt Vua Quỷ à, ổn chứ?”

“Ara, đừng coi thường tôi, Suimei-sama. Tôi cũng đã được học ma thuật và chắc chắn sẽ giúp được cho Reiji-sama nhiều lắm đấy.” Titania trả lời, ưỡn ngực đầy vẻ tự hào.

Cậu không chắc chắn về trình độ ma thuật của cô ấy, nhưng cậu vẫn còn muốn hỏi một số thứ.

“Công chúa, cô có chắc mình thành thạo ma thuật chứ, ý tôi là về vị trí của mình trong cung điện ấy.”

“Không cần phải lo lắng đâu. Vẫn còn cha tôi và các bộ trưởng mà. Kể cả khi tôi rời khỏi Astel thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.”

“Không, đó cũng không phải là ý của tôi—“

Là một người mang một vẻ đẹp tinh tế như một con bướm hay một bông hoa. Cô công chúa này yêu quý tất cả. Tại sao một người như thế lại phải xông pha trận mạc nguy hiểm chứ? Hơn nữa, cô còn được nhà vua khuyến khích làm vậy.

Không có một người cha nào không yêu con mình. Kể cả khi con gái mình muốn, làm sao ông có thể để cô dấn thân vào nguy hiểm như thế? Mặc dù hơi thô lỗ, nhưng một cô công chúa có thể đóng góp cho đất nước nhiều hơn là đi chiến đấu thế này.

Biết được điều đó, mà vẫn cho cô đi… ẩn ý sau chuyện này là gì?

“Suimei-sama, đây là một bổn phận mà tôi phải gánh lấy.”

Có ổn không khi cô tự đẩy mình vào trung tâm của sự nguy hiểm như thế? Cậu muốn hỏi cô nhiều hơn, nhưng với những lời nói đó, cậu không thể hỏi thêm.

“Bổn phận…sao?”

“…Vâng. Dù Reiji-sama có mạnh mẽ thế nào thì cũng không thể để hết gánh nặng lên trên vai cậu ấy được. Ngược lại, phải có ít nhất một người trong vương quốc Astel này gánh chịu cùng. Người được chọn không ai khác ngoài chính bản thân tôi, tự tôi sẽ giải quyết nó.”

“…”

Có lẽ chuyện này đúng. Không, Titania không yếu đến mức mà người khác có thể nghi ngờ. Cách nói chuyện mạnh mẽ của cô rất chân thành và không thể lay chuyển. Titania đã tự cho rằng đấy là bổn phận của mình, và đó là lí do cô đang ở đây.

Thấy quyết tâm của cô ấy, cậu đã bị một nỗi buồn tấn công. Cậu chỉ có thể tưởng tượng được sự cay đắng mà người trong vương quốc Astel đã phải cảm nhận. Vì thế, thay vì củng cố lời nói của mình, cô dịu giọng đi.

“Suimei-sama?”

“…Thấy mọi chyện như thế, xin thứ lỗi vì sự thô lỗ của tôi trước đó. Tôi sẽ để việc chăm sóc Reiji và Mizuki lại cho cô.”

“Cậu có thể để họ lại cho tôi. Tôi đảm bảo mọi người sẽ trở về an toàn.”

Khi nói điều đó, cô gật đầu chắc chắn. Dù chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, vì lời hứa đến từ cô công chúa trước mặt, nên cậu đã cảm thấy yên tâm hơn, dù chỉ một chút.

Đột nhiên, cô công chúa nói với Suimei bằng một giọng cứng rắn.

“Tôi vẫn còn vài điều muốn nói, Suimei-sama.”

“Hả?”

“Tôi thực sự đã coi Reiji-sama và Mizuki-sama là những người bạn thân thiết. Vì lí do đó, tôi hi vọng cậu đừng quá trang trọng với tôi được không?”

Công chúa nói lên suy nghĩ của riêng mình, đây không phải là một mong ước từ một người có vị trí cao như cô.

“Chuyện đó có được không?”

“Làm ơn.”

Trả lời câu hỏi của cậu, cô cầu xin lại một lần nữa. Suimei trấn tĩnh bản thân mình và chấp thuận.

“…Tôi hiểu, hãy làm như thế, công chúa-“

“Là Titania, Suimei” Titania phản đối, một nụ cười xuất hiện trên mặt cô.

Một nụ cười như thế chỉ có thể được miêu tả là “thần thánh”. Một nụ cười với một người khác giới  như vậy, có một số người không thể chịu được. Không hiểu tại sao, nhưng nụ cười của cô làm cậu nhớ đến Reiji.

Dù thế nhưng cậu không thể để mình bị quyến rũ. Thay vào đó, cậu đáp lại bằng một nụ cười.

“Đúng thế, vui thật ha, Titania.”

“Từ bây giờ, bốn người chúng ta là bạn của nhau.”

Từ ngày này trở đi, họ muốn đồng hành với nhau không thể tách rời. Trong mắt Reiji và Mizuki, niềm vui của Titania giống như họ vừa mới làm quen với một người bạn đầu tiên vậy.

Đột nhiên, Suimei gọi Reiji.

“Heey.”

“Hmmm?”

“Ừm, đừng để ý.”

Thấy biểu hiện của Reiji, không chút phiền não, Suimei liền ngậm miệng lại.

Lúc đầu, cậu định hỏi, “Nếu có cách nào đó để về nhà, liệu cậu có muốn về?”, và một câu như, “Nếu cậu sẵn sàng chờ đợi, thì chắc chắn tớ sẽ làm cho nó xảy ra.”

Nhưng cậu tự dừng mình lại. Kể cả nếu cậu có nói như thế, thì Reiji cũng sẽ chẳng thay đổi quyết định. Tất cả những thứ cậu muốn làm sẽ làm cho tình hình trở nên rối rắm hơn. Suimei không cho phép mình cản trở con đường của bạn mình cho dù có bất cứ lí do gì. Đó là lí do vì sao cậu không nói ra. Cậu muốn giữ mọi thứ chỉ mình biết cho đến khi mọi chuyện có tiến triển.

“Chúc may mắn khi ra ngoài đó nhé.”

“Ừ, cậu cũng thế. Cám ơn, Suimei.”

“Ah.”

Reiji cười khi Suimei gật đầu. Thử thách đang ở phía trước; cậu chỉ có thể đối mặt với chúng bằng một nụ cười nhạt, một khuôn mặt lo lắng, nhưng can đảm trong tim.

…Cuối cùng việc chuẩn bị cho cuộc hành trình của họ đã kết thúc. Titania quay sang Reiji.

“Đến lúc chúng ta phải đi rồi, Reiji-sama.”

“Hiểu rồi. Mizuki, ở gần tớ được chứ?”

“….”

Trong vòng tay mở rộng của Reiji, Mizuki gật đầu lúng tùng. Rõ ràng ý định của Reiji là bảo vệ và đảm bảo một người thân của mình không gặp nguy hiểm, nhưng Mizuki và Titania lại không chỉ nghĩ như thế. Khi Mizuki nắm lấy tay Reiji với tâm trạng vừa vui vừa bối rối, Titania nhìn với một ánh mắt ghen tị.

“R-Reiji-sama, mình nữa!”

“Ế? Tia?”

Reiji thốt lên ngạc nhiên khi thấy Titania nắm lấy cánh tay còn lại.

Mặt của cậu xuất hiện một cái nhìn trông như cậu hiểu rõ mọi chuyện - mặc dù cậu chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.

“Chắc chắn rồi… Đừng rời xa mình, Titania.”

“--! Không bao giờ!”

Sau khi nghe Reiji nói, Titania mỉm cười rạng rỡ và trả lời hạnh phúc.

…Được 2 cô gái xinh đẹp bám lấy 2 tay, chàng anh hùng uể oải sải bước lên xe ngựa (TL note: Có số hưởng méo biết hưởng xD) (Editor: Main của ta đâu)

Mọi người xung quanh, dù là bất cứ ai, cũng nhìn theo với một ánh mắt đầy sự ganh ghét và ganh tị, tất cả những người đàn ông, những kị sĩ và những người lính, Suimei cũng không phải ngoại lệ.

“…Cậu thì biết gì chứ? Quên đi. Tốt nhất cậu nên bị kẹt ở đây mãi mãi.”

Ghen. Một sự ghen tuông kinh khủng. Thật là ngu ngốc, nhưng cậu không cảm thấy như vậy. Cảm giác của cậu giống như những người xung quanh vậy.

Thú thật thì, lời nói vừa rồi là không cần thiết. Cậu biết rằng Reiji không có ý định giành toàn bộ phần đời còn lại của mình trong cuộc sống nở hoa như vậy. Reiji cắt ngang suy nghĩ của cậu.

“Cậu nói gì đấy Suimei?”

“K-không, không có gì đâu.”

“…? Nếu cậu nói thế thì thôi vậy.” Reiji thắc mắc.

Cậu đang quan tâm để hiểu được cảm xúc của người khác trong tình huống này - kể cả phụ nữ lẫn đàn ông - không phải cứ muốn là làm được.

Và rồi, cỗ xe đón lấy ba người, một người đứng giữa, với hai bên là 2 ‘niềm vui’, rời xa Suimei.

…Cuối cùng, âm thanh của cánh cổng đang kêu lên. Những tiếng nhạc, tiếng vỗ tay và cổ vũ đã báo trước cuộc khởi hành của Reiji và những người khác.

Sau khi cánh cổng đóng lại, Suimei đứng một mình, như thể đã bị bỏ lại phía sau. Thành thực mà nói, đó chính là con đường mà cậu tự chọn. Nỗi buồn và sự cô đơn làm cậu hối hận với sự lựa chọn đó.

“Họ đi rồi, hở.” Cậu ngây người lẩm bẩm.

Muốn trở về nhà, cần trở về nhà, quay lưng lại với nguy hiểm…. là lựa chọn sai sao? Nhìn bạn bè mình đi vào chốn nguy hiểm, ý nghĩ đó vụt qua tâm trí cậu.

--Sau này, cậu sẽ tự đi trên con đường của mình, khác với hai người kia. Không được phép mềm lòng. Đó là ý nghĩ của một người thuộc Hội Thầy Phù Thủy.

Điều đó nghĩa là, cậu vẫn không nghĩ quyết định bước trên con đường tiêu diệt Vua Quỷ là tốt nhất.

Các bước rõ ràng là chưa được hoàn thành; tất cả sẽ vô ích nếu cậu không bao giờ trở về nhà. Có những việc mà cậu phải thực hiện, có những người mà cậu phải cứu. Với những trách nhiệm phải gánh vác, quay lại với thế giới này quả thực không quá đáng lắm. Tuy nhiên những lí do này chắc chắn sẽ chẳng thể tác động đến những người vừa khởi hành.

“…”

Như đã suy nghĩ, cậu nhìn lên trên.

Hình ảnh của những người quan trọng với cậu hiện lên trên bầu trời xanh.

Một trong số đó là người đã nuôi dưỡng và dạy cậu ma thuật, cha cậu, người đã vấp phải sai lầm trên con đường ma thuật.

Người đứng đầu Hội Thầy Phù Thủy, luôn giải quyết những vấn đề bất khả thi bằng cách của mình.

Một hình bóng nhỏ nhắn màu xanh, cô gái trẻ bị dính lời nguyền của Ludwig.

Đội tiên phong bất khuất của các hiệp sĩ Hoa Hồng Mười Cánh.

Những bước chân cậu để lại sau lưng với những người bạn thuở thơ ấu.

Lựa chọn của cậu có hơi ích kỉ, cậu hiểu rõ điều này. Chưa hết, phải đối mặt với những vấn đề trong đầu của mình, cậu biết đây là sự lựa chọn duy nhất còn lại.


 
Note: Để quay lại danh sách chương nhanh bạn có thể Bấm phím trở lại trên điện thoại hoặc bấm vào Trở lại danh sách chương ngay góc màn hình website
Có thể bạn thích!
    Masou Gakuen HxH - 21 chương
     ➣Tóm tắt: Hida Kizuna đến học viện quốc phòng chiến lược Ataraxia khi được chị mình gọi, nơi cậu gặp cô gái sử dụng áo giáp ma thuật, Chidorigafuchi Aine. Aine đột nhiên cởi quần áo trước mắt cậu nhưng …… 'Đừng có nhìn đồ biến thái-' 'Không, đó là cậu chứ !?' Kizuna không khỏi bối rối trước miệng lưỡi độc địa tới từ Aine. Nhưng lúc đó xuất hiện liên lạc từ chị cậu về một nhiệm vụ quan trọng. Nội dung của cuộc gọi – bóp ngực Aine!? Sự thật là Kizuna sở hữu khả năng tăng tiến sức mạnh cho gái bằng những hành động dâm dục, sức mạnh đó sẽ ảnh hưởng đến chiến trận tương lai với thế giới khác ra sao!!
    Isekai wa Smartphone to Tomo ni - 538 chương
     ➣Tóm tắt: Touya Mochizuki 15 tuổi vô tình bị giết bởi Thượng Đế. Như một lời xin lỗi, Thượng đế cho phép anh được sống lại, nhưng vì ông không thể gửi anh về thế giới cũ của mình, nên thay vào đó, thượng đế tái sinh anh trong một thế giới phép thuật cùng với một yêu cầu đặc biệt. Touya sử dụng quyền yêu cầu của mình để đem điện thoại thông minh của mình vào thế giới mới với anh ta, vì thế Thượng đế đã thay đổi điện thoại của Touya để nó sẽ hoạt động trong thế giới mới. Đồng thời Thượng Đế cũng khuếch đại rất nhiều khả năng vật lý, phép thuật và nhận thức của Touya đến một mức độ nhất định như một lời xin lỗi thêm cho sự bất tiện khi giết anh ta. Tận dụng tối đa cơ hội thứ hai của mình trong cuộc sống, Touya kết bạn với nhiều người khác nhau, chủ yếu là phụ nữ và những người có thứ hạng cao trong thế giới mới. Anh bắt đầu đi du lịch từ nước này sang nước khác, giải quyết các tranh chấp chính trị, làm nhiệm vụ, và thưởng thức cuộc sống với những người bạn mới của mình.
    Tái sinh thành Quý tộc - 226 chương
     ➣Tóm tắt: Nhân vật chính, Shiina Kazuya bị giết bởi một người lạ trong khi cố gắng bảo vệ em gái của cô bạn thuở nhỏ của mình. Cậu được chuyển sinh thành Cain Von Silford, con trai thứ ba của một quý tộc, trong một thế giới có kiếm và ma thuật.
    Cain sẽ lớn lên trong khi được vây quanh bởi những vị thần không biết tự trọng, những quý tộc của vương quốc, và những cô gái trẻ.
    Để tránh dựng flag, cậu cố gắng che giấu những chỉ số và bảo hộ đáng kinh ngạc mà cậu nhận được từ các vị thần. Đây là câu chuyện về một cậu bé đôi lúc hai mặt và đôi khi vụng về.
    Picked up a Demon King to be a Maid - 30 chương
     ➣Tóm tắt: Nếu thiếu nữ xinh đẹp là Ma Vương trở thành nô lệ, bạn sẽ làm gì với nàng ấy? Giết nàng ấy, trở thành anh hùng vĩ đại nhất của nhân loại? Hay là nô dịch nàng ấy, hưởng thụ sự vui sướng cao cấp nhất trên đời? Không, tất cả đều không phải, Lâm Tiêu chỉ muốn làm một Dũng Giả dự khuyết tầm thường. Công chúa chân dài quần tất đen, Thánh Nữ Loli 2 mặt... Cho dù là ai, đều không thể quyến rũ hắn thay đổi lý tưởng lặng lẽ hưởng thụ chờ chết cao quý! Cho nên câu trả lời của hắn là  —— Ma Vương đại nhân, người có thể nhanh chóng mặc vào...
    Vô năng giả - 24 chương
     ➣Tóm tắt: Chức nghiệp được ban cho những đứa trẻ vào năm chúng 10 tuổi, và việc có hay không có những Kỹ năng sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của chúng sau này. Arel, con trai của Thánh kiếm Farah và Ma pháp Vương Leon, lại bị gán cái danh Kẻ Vô năng... Nhưng cũng chẳng cần chức nghiệp hay những kĩ năng, Arel vẫn tin rằng mình có thể kiên trì nỗ lực.